Bạn sẽ làm gì khi có một bà mẹ là bác sĩ về thần kinh, ông bố là nhà vật lý học còn ông anh chuyên nghiên cứu hóa học? NHIẾP ẢNH GIA. Đây là công việc hội tụ đủ mọi yếu tố truyền thống gia đình : Ăn bận như nhà khoa học nhưng vật vã “lên cơn”, quằn quại trong những tấm ảnh chính xác đến từng mép vải và chụp lại những thứ phát nổ, tan ra – đẹp đến điên rồ. Chào mừng bạn đến với thế giới của Nick Knight, 1 nhiếp ảnh chưa bao giờ được gọi là thiên tài nhưng có số má.
Không lãng mạn, không mộng mơ như Tim Walker, Bruce Weber, Annie Leibovitz, David Sims,… cũng thiếu yếu tố hở như Terry Richardson hay Mario Testino. Những sản phẩm của Nick được đánh giá là chỉ nên cất ở trong chờ khám phá chứ không nên phô ra trên bìa, là thứ gây shock thị giác chứ không gây sốt thị hiếu. Trong thế giới của Nick, tất cả đều được đặt trong 1 chiếc hộp đen, “bóng tối sẽ làm nền cho ánh đèn flash”, chính vì thế mà ảnh của Nick dù bị giam cầm trong màu đen vẫn nồng mùi ánh sáng mạnh. Người ta nói rằng, có lẽ Nick thích bóng tối vì cái tên Knight của mình, nhưng theo chính tác giả chả qua là sở thích chụp ảnh cho gái trước khi chén ăn sâu vào máu, bén rễ từ hồi phổ thông không bỏ được, đến giờ nổi tiếng rồi thành một nét văn hóa nên không muốn bỏ. Cố chấp như việc chỉ mặc suit Carlo Braandelli, shirt Frank Foster và quần Tricker’s. “Việc không bao giờ thay đổi thói quen của Nick không thể đổ cho lười bởi cậu ta là một người không ngừng thay đổi, ít nhất là về suy nghĩ.”
Được phát hiện bởi Showstudio từ năm 1 ngàn chín trăm lâu rồi, có đến cả trăm cái dự án, ngàn cái project nhưng đến nay không một concept nào của Nick bị phát hiện trùng nhau, từ màu sắc đến cấu trúc, chúng chỉ được phép trùng một màu duy nhất: màu của bóng tối. Nick không gọi phông nền của mình là đen, bởi “màu sắc có tên là do con người quyết định, còn thứ này, nó thuộc về tự nhiên”. Cứng và điên y như từng set ảnh.
Mỗi một bức ảnh đều gồm những chuyển động vật lý, những màu sắc hóa học, ta có thể thấy nhiều nhất là vàng hợp kim, hồng quỳ tím, xanh bazơ và nhiều nhiều thứ màu sắc sặc sỡ được tác giả ném vào khung hình như 1 chất thử, nhằm cho ra 1 phản ứng mới. Lồng lộn như pháo hoa trong đêm, cũng êm đềm giống như một quả bom chờ nổ, tất cả đều toát ra màu sắc của sự ngông cuồng, ngạo mạn thông qua tỉ lệ vật lý điên rồ. Từng mép vải, từng thớ thịt, từng đường cong, thậm chí đến khoảng cánh người hay mỗi mấu đinh cũng đều được lên kế hoạch.
Trong tưởng tượng của chúng ta, chụp hình thời trang là phải uốn éo, manh động như Coco Rocha hay ít nhất cũng phải được như Lan Khuê để cho những shoots hình đẹp thì điều đó sẽ bị quan niệm của Nick bẻ cong. Tất cả đều được tính toán cẩn thận, 100 kiểu chụp, 1 kiểu ngã, ngã cho đến khi tìm được độ nghiêng thích hợp, độ bay tóc bay váy hoàn hảo thì thôi. Hoặc như ném màu cho ra thì thôi, tung váy cho ra thì thôi, man rợ nhất là bài ca cô cứ nằm đấy, bao giờ 2 con trăn xanh – vàng nó vần cô đến độ giao hòa hoàn hảo về màu sắc và đường cong tôi sẽ cho cô lui.
Nếu như người khác tìm cái mới trong những lần chụp thì cách làm việc của Nick Kinight vô cùng buồn tẻ, nó giống như việc bạn nhìn 1 nhà nghiên cứu, hết lần này đến lần khác thực hiện cùng 1 thao tác, làm cho đến khi đạt được kết quả, ra tác phẩm mới thôi. Chả thế mà người ta bảo tác phẩm của Nick giống 1 bản báo cáo hơn là 1 tác phẩm nhiếp ảnh, bởi nó chính là thứ Nick đã trình bày trước cho thân chủ, không chệch một li.
Nhưng tất nhiên lúc nào nó cũng làm người ta phải phát điên vì kinh ngạc.